Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

Khi Xương Rồng Nở Hoa

(Câu chuyện  này tôi viết lại từ một chuyện tình buồn của người bạn của tôi – một anh chàng  thuôc thế giới thứ 3. Vì những rào cản của xã hôi nên họ đã phải mãi rời xa cuộc sống này.  Mong rằng, cuộc sống này, xã hội này sẽ thoáng hơn, sẽ có cách nhìn khác hơn về họ - vì họ cũng là con người – chứ không phải vì họ có -  một trái tim khác người).

Anh gặp nó trong một dịp tình cờ, lúc ấy anh là sinh viên năm II và nó là một nhóc 12. Hôm ấy, anh đến trường nó tư vấn tuyển sinh Đại học. Thấy cách anh nói chuyện dễ thương, cuốn hút, thế là cuối buổi, nó viện cớ chưa hiểu lắm rồi chủ động xin số điện thoại,để tiện hỏi anh hơn. Vậy là anh và nó quen nhau.

Nó – Lâm Tuấn. Một nhóc  mà anh vừa nhìn vào đã thích ngay.  Gương mặt tròn, bầu bĩnh, đáng yêu  dễ gần. Nó sống nội tâm, có lẽ từ khi gia đình nó  đổ vỡ, nó sống với người chú từ năm lớp 2. Có lẽ vì vậy mà nó ít tiếp xúc với ai và cũng chẳng chịu mở lòng với bất cứ người nào cho đến khi nó  cảm thấy xuyến xao với một người mà cho nó cảm giác an toàn , người đó,  là anh.

Nó  và anh thường xuyên liên lạc với nhau nhiều hơn qua điện thoại. Nhờ đó, nó biết anh tên Tâm, cựu học sinh trường nó đang học, anh thích hội họa, văn thơ nhưng lại thi vào 1 trường Kinh Tế; anh thích nghe nhạc Trịnh, nhưng lại là  1 tay Rapper chuyên nghiệp của trường. Quá nhiều điều thú vị ở anh mà nó được biết. Từ ngày nói chuyện với anh, nó như lạc vào một thế giới khác, ở đó nó có những câu chuyện của anh làm nó phải suy nghĩ nhiều  về cuộc sống này, những câu nói hóm hỉnh của anh làm nó cưới cười lăn quay suốt mấy ngày liền. Anh còn có 1 biệt tài khác , là anh khác nhạc Trịnh cực hay, mà chắc cũng nhờ anh, mà suốt ngày ngó cứ ngân nga “ Mưa vẫn mưa bay trên từng thác đổ..”; “Gọi nắng trên vai em gầy…..”, làm nhỏ em nó la suốt ngày vì anh hai tra tấn 2 cái màng nhỉ ..^^

Rồi anh hẹn gặp nó trong một buổi chiều mưa phùn lất phất, trong một quán cà phê gần trường nó học. Nó có dịp quan sát anh kĩ hơn, Anh không cao, gương mặt cũng bình thường nhưng duyên. Nó yêu cái giọng nói miền Tây đặc sệt của anh, cái giọng nói ấm áp, dễ gần .  Qua cáh nói của anh, nó biết anh là Gay và nó cũng vậy. Nó cảm nhận được điều đó bởi vì hai tâm hồn đồng điệu với nhau, hai mảnh ghép của cùng một trái tim lâu nay đã bị vùi lấp ở tận cùng của thế giới này. Và hôm nay hai mảnh ghép đó đã được anh và nó khai quật lên, ghép lại với nhau thành một trái tim hoàn chỉnh. Để rồi chợt nhận ra, một nửa còn lại là thứ mình tìm kiếm bây lâu. Và rồi, họ yêu nhau…


Cũng như bao cặp tình nhân khác, anh và nó yêu nhau cũng ngọt ngào không kém.  Nó thích được anh chở đi giữa đường phố ngà ngà ánh đèn vàng vọt. Phố khuya, vắng lặng, êm đềm như chính tâm hồn nó vậy. Nó thích cảm giác yên bình mà anh mang lại. Nó còn thích được anh gọi là nhóc cưng, nghe ngộ ngộ mà dễ thương làm sao. Nó thích gọi điện cho anh lúc 12 giờ khuya, bắt anh hát nhạc Trịnh cho nó nghe, ấm áp lắm, tha thiết lắm, bình yên lắm.

Sinh nhật nó, anh tặng cho nó một chậu hoa xương rồng, nó thắc mắc, anh nói “Chúng ta cũng giống như cây xương rồng này vậy nhóc cưng à, gai góc nhưng yếu mềm, khô khan nhưng dạt dào cảm xúc. Khi nào cây xương rồng nở hoa, thì lúc ấy, cuộc đời này sẽ có cái nhìn thoáng hơn về chúng ta, nhóc cưng à”. Anh làm nó khóc, khóc rất nhiều. Nó thương anh, thương anh lắm. Nhưng vậy thì sao chứ, yêu nhau mà không công khai, yêu nhau mà như những kẻ ngoại tình đến với nhau trong lén lút vậy thì yêu nhau làm gì nhỉ?  Nó suy nghĩ nhiều, trằn trọc suốt cả đêm.


“Em à, mình….mình chia tay nhé”!
nó ngước mặt lên nhìn anh, rồi lại cúi xuống, im lặng. Thời gian như bị kéo dãn ra, dài lê thê vô tận. Ẩn mình trong tán cây, chân ngập trong nước, nhưng nó vẫn cảm thấy thật ngột ngạt, thật khó chịu, hệt như lúc nó đứng dưới những tia nắng gay gắt, để mặc cho chúng nhảy múa trên lưng mình.

Anh nói với nó gia đình anh đã biết chuyện, và buộc anh phải đi du học. Nó cười khẩy, nó nói nó đã hiểu, kỳ thực thì mối quan hệ giữa anh và nó là khác thường cơ mà, nó hiểu hiểu hết. Nó khóc khóc nhiều lắm…
Còn lại một mình, nó khẽ thở phào, cảm giác giống như mình mới vượt qua một kì sát hạch khó khăn. Nếu lâu hơn nữa, chắc có lẽ cậu chỉ có thể im lặng thay cho câu trả lời, mãi mãi là sự im lặng. Nó khua khoắng chân mình dưới nước thành những vòng tròn, xoay xoay, xoay xoay…

Trời đêm đổ mưa, mưa như trút nước, mưa như muốn trôi đi tất cả những gì bụi bẩn, nhơ nhuốc còn sót lại trên thế gian này.
Nó lao đi, loạng choạng trong đêm, trong mưa. Máu, nước mắt, nước mưa hoà cùng nhau thành một màu đỏ lờ lờ. Nó đau. Đúng nó đang rất đau. Nó buồn ngủ, nó muốn ngủ! Vết thương trên đầu, vết thương trong tim, vết thương tinh thần đang đồng loạt tấn công nó. Nó quỵ xuống. Ngất.
Tiếng kim đồng hồ quay đều đều, xa xa đâu đó vang lại tiếng nhạc nhẹ nhàng, bài hát “ Cát Bụi” thì phải. Nó thiếp đi, chìm vào giấc ngủ, yên bình, mãi mãi.

__TRUNG VÕ__
Ăn Trộm Dạy Con

Ăn Trộm Dạy Con

Xưa có một tên đạo chích rất lành nghề. Một hôm, con trai ngỏ ý muốn học nghề của cha. Tên ăn trộm liền dẫn con đi thực tập.

Hai cha con đến một nhà giàu có, đánh bã cho lũ chó chết mê mệt xong, đạo chích đào ngạch, khoét vách dắt con chun vào nhà.

Cả nhà ngủ say như chết. Tên trộm thấy một cái rương to còn trống bèn giở nắp rương bảo con:

- Con chun vào đây, hốt hết đồ đạc bỏ vào bao cho cha.

Thằng con y lời, đạo chích liền đóng nắp gài khoen lại ... rồi lẻn ra khỏi nhà, hô hoán lên ầm ĩ:

- Ăn trộm! Ăn trộm!

Chủ nhà bừng tỉnh, thấy nhà bị khoét vách, dáo dác tìm kiếm hồi lâu, không thấy động tịnh liền đi ngủ lại.

Thằng con lão đạo chích nằm chết điếng trong rương, tái tê vì sợ và hận cha khôn tả. Hồi lâu hắn nghĩ ra một kế thoát thân, bèn lấy tay cào sột soạt vào thành rương và giả tiếng chuột kêu "chí ... chí ..." để đánh lừa chủ nhà.

Nghe chuột kêu, chủ nhà vội thức giấc, đốt đèn mở rương đuổi chuột. Thằng bé liền nhỏm dậy, tắt đèn, xô té chủ nhà, tông cửa chạy một mạch. Chủ nhà lục tục kéo nhau, vừa chửi vừa đuổi theo.

Thằng bé chạy đến đường cùng thì gặp một cái giếng, nó vội vàng ôm một cục đá to liệng xuống giếng và tri hô:

- Thằng ăn trộm rớt xuống giếng rồi ... Làng xóm ơi!

Mọi người đổ xô nhau kéo đến giếng để bắt trộm. Thằng bé chạy thẳng về nhà.

Gặp cha, thằng bé oà lên khóc. Và không tiếc lời để oán trách cha. Lão đạo chích mĩm cười nói:

- Khoan đã ... Con hãy kể cho cha nghe con đã thoát thân bằng cách nào?

Cậu con thuật lại từ đầu chí đuôi. Lão đạo chích vỗ tay cười ha hả:

- Hay quá, con tôi đã thành nghề rồi!

Lời bàn

Em thân mến, hốt của báu bỏ vô bao và vác về nhà xài. Khi có người dắt đi, đào ngạch, khoét vách sẵn ... là một điều mà bất cứ thằng cu con nào cũng làm được, nhưng phải tìm cách thoát thân một mình thì chỉ có thằng Cu này. Vì vậy mà lão đạo chích mới cười ha hả khi nghe con mình thuật lại đầu đuôi câu chuyện.

Còn chúng ta, nhờ nghiệp lực dẫn dắt chui vào thế gian này, tôi và em giống như thằng Cu con đang lúi húi hốt ngũ dục nhét cho đầy túi tham của mình thì "ầm" một cái, cửa rương khoá chặt. Ðó là lúc chúng ta bị vây bủa và phải đối diện với bát phong. Lợi, suy, mắng nhiếc, khen tặng, vinh nhục, vui buồn, v.v... oà lên khóc than và không tiếc lời oán trách mẹ cha, thượng đế ... thì ai làm cũng được. Nhưng làm sao để tự tại trước bát phong thì ... tùy theo sự khéo léo của từng người. Nghệ thuật ăn trộm, nghệ thuật sống hay nghệ thuật thiền chỉ là một thôi em ạ!

Có nên yêu dân IT không?


Một ngày nào đó, bỗng dưng gặp 1 người,con tim bạn bỗng trở nên loạn nhịp , bạn muốn được ở bên cạnh người đó, bạn thấy nhớ người đó vô cùng và mọi thứ như muốn nổ tung ra . Hình như bạn đã yêu mất rồi... Con tim bạn mách bảo "Hãy đến bên người ấyđi và hãy nói để người ấy biết bạn yêu người đó đến thế nào", nhưng lý trí hình như vẫn còn chần chừ:
     "Từ từ đã nào, người ấy là dân IT đấy" Tại sao vậy?

Ngày xưa ở thời các bà các mẹ, yêu bộ đội là "mốt". Bộ đội là người nhà nước, ăn cơm dân mặc áo Đảng, được mọi người yêu quý cũng là điều dễ hiểu . Tự hào lắm chứ khi bên cạnh mình là anh bộ đội mặc áo xanh, có ngôi sao trên đầu, biết đánh đàn và biết làm thơ...

Ấy thế khi thời gian trôi qua thì thời thế đã thay đổi, vẫn còn đó các chú bộ đội thuỷ chung gương mẫu nhưng bên cạnh đó còn nhiều sự lựa chọn khác nữa, trong số đó có anh chàng IT...
Lợi hay hại

Hạnh phúc
Có một anh IT bên cạnh bạn khỏi lo về môn Tin học, of course . Cho dù mù về CNTT đến mấy thì với một chàng IT bên cạnh điểm số cho những bài thi cơ bản về word và excel của bạn là never under 9.

Yêu IT bạn yên tâm rằng em máy tính yêu quý của mình sẽ được chăm sóc vô cùng chu đáo. Bạn muốn cài phần mềm diệt virus? muốn lắp thêm RAM ? thậm chí muốn trang bị thêm cái WC hay headphone? Việc cài đặt sẽ hoàn toàn miễn phí. Yêu IT bạn sẽ thấy mình pro hơn rất nhiều. Những kiến thức đại loại như hệ thống của Yahoo hay Google hoạt động thế nào đâu phải ai cũng biết. Thế là có dịp chọ tụi bạn lác mắt rồi.

Dân IT cũng vô cùng dễ thương và lãng mạn .

Thật là thú vị khi mỗi khi vào yahoo messenger. bật nick chat với anh ấy bạn chỉ cần gõ một chữ lên đã thấy tự động hiện lên dòng chữ :" Cún thân yêu, hiện tại anh đang rất bận, không thể nói chuyện với em được, em thông cảm cho anh nhé. Anh yêu em nhiều lắm".

Thử hỏi như thế thì giận sao cho nổi? . Đấy là không kể những trang blog, website anh ấy thiết kế dành riêng cho bạn với những lời lẽ yêu đương hết sức ngọt ngào. Bạn có xiêu lòng không? Yêu dân IT bạn còn không phải mất quá nhiều công sức để bảo vệ tình yêu vì ngoài thời gian dành cho em máy tính thân yêu thì chắc hắn cũng không còn thời gian đâu để chăm sóc cho một tình yêu nào khác ngoài bạn cả.
Chừng ấy lý do chắc cũng đủ để bạn đưa trái tim mình đến với 1 IT. Anyway, cũng nên xem qua một chút đau thương chứ nhỉ?

Đau thương
Khi người yêu là IT , bạn đương nhiên sẽ phải thường xuyên cạnh tranh với một kẻ khó chịu khác đó là cái desktop or laptop của hắn.

Bài ca "em và máy tính anh chọn ai????????" sẽ thường xuyên được vang lên...

Dân IT làm việc thường cực kì tập trung => Bạn thường xuyên phải nghe những câu cáu gắt vô cớ khi bất ngờ gọi điện vào đúng lúc hắn đang làm.

Yêu IT, bạn đừng quá hy vọng vào cái cảnh anh đọc thơ em nghe, anh đánh đàn em hát.
Thơ ư? Vào google mà search. Đàn ư? chỉ cần bật Window media em sẽ được nghe đủ loại. Thế mới có cái cảnh anh chàng IT lôi đàn ra đánh ngoài cửa sổ tán em hàng xóm còn âm thanh thực cái loa máy tính đặt kề bên.

Dân IT bận rộn nên bạn yên tâm rằng 1 tuần một lần đc đi bên cạnh chàng thì bạn đã là người hạnh phúc nhất thế gian rồi...

Now, đến đây thì bạn có thể xem xét có nên "dính líu" với 1 IT hay không rồi.

Sự Tích Tình Yêu


Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu.
Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.

Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.

Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."

Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.
Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..."

Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.

Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu"
...
"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.

Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.

Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu.