(Câu chuyện này tôi viết lại từ một chuyện tình buồn của người bạn của tôi – một anh chàng thuôc thế giới thứ 3. Vì những rào cản của xã hôi nên họ đã phải mãi rời xa cuộc sống này. Mong rằng, cuộc sống này, xã hội này sẽ thoáng hơn, sẽ có cách nhìn khác hơn về họ - vì họ cũng là con người – chứ không phải vì họ có - một trái tim khác người).
Anh gặp nó trong một dịp tình cờ, lúc ấy anh là sinh viên năm II và nó là một nhóc 12. Hôm ấy, anh đến trường nó tư vấn tuyển sinh Đại học. Thấy cách anh nói chuyện dễ thương, cuốn hút, thế là cuối buổi, nó viện cớ chưa hiểu lắm rồi chủ động xin số điện thoại,để tiện hỏi anh hơn. Vậy là anh và nó quen nhau.
Nó – Lâm Tuấn. Một nhóc mà anh vừa nhìn vào đã thích ngay. Gương mặt tròn, bầu bĩnh, đáng yêu dễ gần. Nó sống nội tâm, có lẽ từ khi gia đình nó đổ vỡ, nó sống với người chú từ năm lớp 2. Có lẽ vì vậy mà nó ít tiếp xúc với ai và cũng chẳng chịu mở lòng với bất cứ người nào cho đến khi nó cảm thấy xuyến xao với một người mà cho nó cảm giác an toàn , người đó, là anh.
Nó và anh thường xuyên liên lạc với nhau nhiều hơn qua điện thoại. Nhờ đó, nó biết anh tên Tâm, cựu học sinh trường nó đang học, anh thích hội họa, văn thơ nhưng lại thi vào 1 trường Kinh Tế; anh thích nghe nhạc Trịnh, nhưng lại là 1 tay Rapper chuyên nghiệp của trường. Quá nhiều điều thú vị ở anh mà nó được biết. Từ ngày nói chuyện với anh, nó như lạc vào một thế giới khác, ở đó nó có những câu chuyện của anh làm nó phải suy nghĩ nhiều về cuộc sống này, những câu nói hóm hỉnh của anh làm nó cưới cười lăn quay suốt mấy ngày liền. Anh còn có 1 biệt tài khác , là anh khác nhạc Trịnh cực hay, mà chắc cũng nhờ anh, mà suốt ngày ngó cứ ngân nga “ Mưa vẫn mưa bay trên từng thác đổ..”; “Gọi nắng trên vai em gầy…..”, làm nhỏ em nó la suốt ngày vì anh hai tra tấn 2 cái màng nhỉ ..^^
Rồi anh hẹn gặp nó trong một buổi chiều mưa phùn lất phất, trong một quán cà phê gần trường nó học. Nó có dịp quan sát anh kĩ hơn, Anh không cao, gương mặt cũng bình thường nhưng duyên. Nó yêu cái giọng nói miền Tây đặc sệt của anh, cái giọng nói ấm áp, dễ gần . Qua cáh nói của anh, nó biết anh là Gay và nó cũng vậy. Nó cảm nhận được điều đó bởi vì hai tâm hồn đồng điệu với nhau, hai mảnh ghép của cùng một trái tim lâu nay đã bị vùi lấp ở tận cùng của thế giới này. Và hôm nay hai mảnh ghép đó đã được anh và nó khai quật lên, ghép lại với nhau thành một trái tim hoàn chỉnh. Để rồi chợt nhận ra, một nửa còn lại là thứ mình tìm kiếm bây lâu. Và rồi, họ yêu nhau…
Cũng như bao cặp tình nhân khác, anh và nó yêu nhau cũng ngọt ngào không kém. Nó thích được anh chở đi giữa đường phố ngà ngà ánh đèn vàng vọt. Phố khuya, vắng lặng, êm đềm như chính tâm hồn nó vậy. Nó thích cảm giác yên bình mà anh mang lại. Nó còn thích được anh gọi là nhóc cưng, nghe ngộ ngộ mà dễ thương làm sao. Nó thích gọi điện cho anh lúc 12 giờ khuya, bắt anh hát nhạc Trịnh cho nó nghe, ấm áp lắm, tha thiết lắm, bình yên lắm.
Sinh nhật nó, anh tặng cho nó một chậu hoa xương rồng, nó thắc mắc, anh nói “Chúng ta cũng giống như cây xương rồng này vậy nhóc cưng à, gai góc nhưng yếu mềm, khô khan nhưng dạt dào cảm xúc. Khi nào cây xương rồng nở hoa, thì lúc ấy, cuộc đời này sẽ có cái nhìn thoáng hơn về chúng ta, nhóc cưng à”. Anh làm nó khóc, khóc rất nhiều. Nó thương anh, thương anh lắm. Nhưng vậy thì sao chứ, yêu nhau mà không công khai, yêu nhau mà như những kẻ ngoại tình đến với nhau trong lén lút vậy thì yêu nhau làm gì nhỉ? Nó suy nghĩ nhiều, trằn trọc suốt cả đêm.
Sinh nhật nó, anh tặng cho nó một chậu hoa xương rồng, nó thắc mắc, anh nói “Chúng ta cũng giống như cây xương rồng này vậy nhóc cưng à, gai góc nhưng yếu mềm, khô khan nhưng dạt dào cảm xúc. Khi nào cây xương rồng nở hoa, thì lúc ấy, cuộc đời này sẽ có cái nhìn thoáng hơn về chúng ta, nhóc cưng à”. Anh làm nó khóc, khóc rất nhiều. Nó thương anh, thương anh lắm. Nhưng vậy thì sao chứ, yêu nhau mà không công khai, yêu nhau mà như những kẻ ngoại tình đến với nhau trong lén lút vậy thì yêu nhau làm gì nhỉ? Nó suy nghĩ nhiều, trằn trọc suốt cả đêm.
“Em à, mình….mình chia tay nhé”!
nó ngước mặt lên nhìn anh, rồi lại cúi xuống, im lặng. Thời gian như bị kéo dãn ra, dài lê thê vô tận. Ẩn mình trong tán cây, chân ngập trong nước, nhưng nó vẫn cảm thấy thật ngột ngạt, thật khó chịu, hệt như lúc nó đứng dưới những tia nắng gay gắt, để mặc cho chúng nhảy múa trên lưng mình.
Anh nói với nó gia đình anh đã biết chuyện, và buộc anh phải đi du học. Nó cười khẩy, nó nói nó đã hiểu, kỳ thực thì mối quan hệ giữa anh và nó là khác thường cơ mà, nó hiểu hiểu hết. Nó khóc khóc nhiều lắm…
Còn lại một mình, nó khẽ thở phào, cảm giác giống như mình mới vượt qua một kì sát hạch khó khăn. Nếu lâu hơn nữa, chắc có lẽ cậu chỉ có thể im lặng thay cho câu trả lời, mãi mãi là sự im lặng. Nó khua khoắng chân mình dưới nước thành những vòng tròn, xoay xoay, xoay xoay…
Trời đêm đổ mưa, mưa như trút nước, mưa như muốn trôi đi tất cả những gì bụi bẩn, nhơ nhuốc còn sót lại trên thế gian này.
Nó lao đi, loạng choạng trong đêm, trong mưa. Máu, nước mắt, nước mưa hoà cùng nhau thành một màu đỏ lờ lờ. Nó đau. Đúng nó đang rất đau. Nó buồn ngủ, nó muốn ngủ! Vết thương trên đầu, vết thương trong tim, vết thương tinh thần đang đồng loạt tấn công nó. Nó quỵ xuống. Ngất.
Tiếng kim đồng hồ quay đều đều, xa xa đâu đó vang lại tiếng nhạc nhẹ nhàng, bài hát “ Cát Bụi” thì phải. Nó thiếp đi, chìm vào giấc ngủ, yên bình, mãi mãi.
__TRUNG VÕ__